vợ cóc của hoàng tử ếch

Tên eBooK: Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch (full prc, pdf, epub) Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết Thể loại: Hiện đại, Ngôn tình, Văn học Phương Đông Phối hợp với Bạch Bách Hà còn có Hoàng Lập Hành và "hoàng tử ếch" Minh Đạo. "Kẻ Bắt Cóc" với sự tham gia của Bạch Bách Hà, Minh Đạo, Hoàng Lập Hành… Kẻ Bắt Cóc kể về hành trình tìm kiếm cô con gái bị bắt cóc của tổ trưởng tổ trọng án Thái Lâm Vy (Bạch Bách Hà). Mỗi cô đều có tâm lý nhân vật riêng thế nên hãy cùng xem 12 cung hoàng đạo có điểm tương đồng nào với họ nhé. Các nàng công chúa Disney luôn nổi tiếng với hình ảnh một người con gái nuột nà, vốn xinh đẹp và cao sang từ bé. Mỗi người đều sống theo lý tưởng của Cuộc đời lận đận của "Hoàng tử ếch" Minh Đạo. Từng thần tượng của giới trẻ châu Á với nhiều bộ phim truyền hình thần tượng ăn khách, ở tuổi 40, Minh Đạo chưa lập gia đình, sự nghiệp tụt dốc và liêm luỵ vì scandal giết hại vợ con dã man rồi tự sát của Senior Member. Oct 2, 2021. #23. Công Tử Bạc Liêu said: Gà hay thịt bò bổ hơn thì tất nhiên là thịt bò nhưng để ăn lâu dài thì thịt gà sẽ ít độc hại hơn, tốt nhất là ăn cá tự nhiên còn sống. nhưng tui xem người tập gym phân tích hay dùng ức gà nên thắc mắc vậy. thịt bò Trang chủ » Văn học Việt Nam » Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam » Con gà và con hổ Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam Lời dẫn Cùng một tác giả Bản chất truyện cổ tích Lai lịch truyện cổ tích Truyện cổ Việt Nam qua các thời đại Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam Sự tích dưa hấu Sự tích trầu, cau và vôi Sự moteapugenf1983. Chương 8 Về sau không có ai đến thăm hai người nữa “Được,” Tiểu Phương cười đến mắt đều nhắm tịt lại, nhìn Lí Ngôn Hi bị dẫn đi nhưng vẫn nở nụ cười với mình. “Nhị tiểu thư, cô nhất định phải hảo hảo chiếu cố bản thân, về sau không có em, cô chỉ có một mình. Nhớ kỹ hai năm sau, số tiền này có thể giúp cô sống sót, thẳng đến khi cô có thể tìm được nơi dựa vào.” Tiểu Phương lau mắt một chút rồi đi ra khỏi nhà giam. Lúc cô quay đầu, cửa nhà giam đã đóng, mà ngày mai cô sẽ phải rời khỏi nơi này. Lần sau gặp mặt không biết phải đến khi nào. Lí Ngôn Hi ôm đống đồ này nọ đi vào phòng giam. Dương Nhạc vừa thấy cô thì vội đứng lên. “Được rồi, đừng khóc, có người đến thăm là tốt rồi,” Dương Nhạc vỗ vỗ bả vai Lí Ngôn Hi. Cô nàng khóc đến sưng cả mắt, nếu còn khóc nữa thì thật sự xấu đến không thể gặp người rồi. Kỳ thực cô hẳn cũng phải khóc mới đúng, chỉ có mình cô là không có ai đến thăm. “Ân,” Lí Ngôn Hi đưa tay lau nước mắt, “Nhạc Nhạc, đến ăn gì đó đi,” cô lôi kéo Dương Nhạc ngồi xuống, đem đồ Tiểu Phương mang đến đặt trước mặt Dương Nhạc. Những thứ này đã được cảnh ngục xem qua, không có vấn đề gì thì cô mới được mang về. Trong nhà giam này cũng có chút nhân tính, đó là đồ người nhà mang vào cho tù nhân là tài sản tư nhân, thuộc về phạm nhân đó. Tuy bọn họ là phạm nhân nhưng còn có chút nhân quyền này. “Oa, thật nhiều đồ a. Mình rất lâu rồi chưa được ăn,” Dương Nhạc chảy cả nước miếng. Ở chỗ này mọi người đều đem đồ của mình giấu đi, chỉ sợ bị người khác nhìn thấy. Chỉ có đồ ngốc Lí Ngôn Hi mới đem đồ chia cho Dương Nhạc. “Mình có thể ăn thật sao?” Dương Nhạc lại hỏi một câu. Cô rất muốn ăn, nhưng đây là đồ của Ngôn Hi, cô ăn rồi thì cô ấy chẳng còn bao nhiêu. “Ân, chỗ này có nhiều. Chúng ta cùng nhau ăn,” Lí Ngôn Hi lại lấy ra một ít đặt trong lòng Dương Nhạc. “Cậu xác đinh?” Dương Nhạc lại hỏi một câu. “Mình ăn rồi sẽ không còn nữa đâu,” đây chính là vấn đề thực tế, ăn xong là hết luôn đó. “Ân, chúng ta là bằng hữu,” Lí Ngôn Hi buồn cười, lấy một quả táo nhét vào miệng cô. Bởi vì là bằng hữu nên có thể chia xẻ. Bọn họ đều đã nếm qua mệt nhọc, bẩn và khổ sở cùng nhau, sao không thể chia xẻ những thứ này chứ? “Ngôn Hi, cậu thật tốt. Cho tới bây giờ đều không có ai tốt với mình như vậy,” Dương Nhạc hít hít cái mũi, thật sự sắp nhịn không được. Cô liền ôm Lí Ngôn Hi một chút, cũng cảm giác được trên người cô ấy gầy đến xương giơ ra. Cô ấy gầy hơn hồi mới vào đây nhiều. Kỳ thực đồ ăn trong này rất kém, không có ai béo được cả. Lí Ngôn Hi chỉ cười cười, cúi đầu đem quần áo Tiểu Phương đưa tới chia làm hai phần, một cho mình, một cho Dương Nhạc. Dương Nhạc dùng sức ăn, vừa ăn vừa lau nuowcsmawts, có chút cảm động ở trong lòng. Cô không muốn khóc nên lại càng dùng sức mà ăn, đem cảm động hóa thành sức ăn. Một Lí Ngôn Hi đã rất thích khóc rồi, nếu cô cũng khóc thì ai tới khuyên a, ai tới an ủi a. “Nhạc Nhạc, đây là của cậu,” Lí Ngôn Hi đem quần áo đã phân chia xong để trước mặt Dương Nhạc, “Cậu chỉ cao hơn mình chút nên đồ mua cho mình cậu cũng mặc được.” Dương Nhạc đột nhiên ho khan một tiếng. Quần áo cũng phân cho cô một nửa sao? Đây là người nào? Sao tốt bụng như vậy? Thánh mẫu hả? Cô đột nhiên không nhịn được cười, om lấy đống quần áo áp lên mặt mình, dùng sức bụm mặt, bằng không cô sẽ khóc mất. Lí Ngôn Hi ngồi lại, tay đặt lên lưng Dương Nhạc khẽ vỗ, “Chúng ta là bằng hữu.” Lại là một câu này, thật khiến người ta khó chịu. Trong này thì có cái gì là bằng hữu chứ. Mọi người ở đây đều mong đến ngày ra tù là một đi không trở lại. Bằng hữu ở đây là cái gì chứ? “Ngôn Hi, là ai đến thăm cậu vậy?” trong miệng Dương Nhạc nhồi đầy đồ ăn, nói ra cũng hàm hồ khó nghe. Cô nàng dùng sức nuốt đồ ăn trong miệng mình. Thật là ngon a, cả đời cô còn chưa được ăn đồ tốt thế này khiến cô vừa luyến tiếc ăn, vừa muốn một lúc ăn sạch hết. “Người hầu trước kia của mình,” Lí Ngôn Hi cũng ăn một ít nhưng cô ăn mà thấy vô cùng khổ sở. Từ này về sau cô thật sự chỉ còn một mình. “Người hầu…” Đồ trong tay Dương Nhạc rơi xuống đất, “Không thể nào, nhà cậu không ai đến, chỉ có người hầu tới thôi sao?” “Ân,” Lí Ngôn Hi nhẹ nhàng gật đầu, “Cô ấy sắp rời đi nên đến thăm mình một lần. Về sau mình sẽ giống cậu, chẳng có ai đến thăm nữa.” Cô cúi đầu, nhặt đồ ăn rơi trên đất, sau đó thản nhiên lau lên quần áo rồi nhét vào miệng cắn. Nhưng lúc cô ngẩng đầu muốn cười thì cũng phát hiện trước mắt là một mảnh mơ hồ. “Ngôn Hi,” Dương Nhạc cũng khổ sở, “Không sao, chúng ta là bằng hữu, có mình ở chung với cậu, sẽ không cô đơn đâu.” Lí Ngôn Hi cười một tiếng. Cô cầm lấy đồ ăn đút vào miệng, giống Dương Nhạc mà dùng sức ăn. Cô khổ sở không phải chỉ vì Tiểu Phương rời đi, còn có Đường Mặc Vũ … Đính hôn. Mặc Vũ, anh có phải thật sự quên em rồi không, nhưng có thể thấy anh hiện tại hạnh phúc là em vui rồi. Em không cướp hạnh phúc của anh, mà anh vẫn có thể tìm được hạnh phúc của mình đúng không? Nợ em sẽ trả hết nhưng anh phải hạnh phúc mới được. Cô không ngừng ăn này nọ, mà trong lúc đó nước mắt cũng sẽ chảy vào trong miệng, để cô nếm được vị mặn. Trong lòng thật đắng, miệng cũng thật đắng nhưng mỗi khi cô ngước mắt lên thì đều nở nụ cười. Dương Nhạc cũng thế, có lẽ đây là lần cuối bọn họ có đồ ăn ngon thế này để mà ăn, nên bọn họ cũng đều thấy thỏa mãn rồi. Buổi sáng, mấy người vừa bẩn vừa mệt ngồi tại chỗ của mình, phía trên có người giảng bài cho bọn họ. Bên trên có một cái bàn dài, một vị nữ cảnh ngục mặt mũi nghiêm nghị ngồi đó. “Tôi không cần biết các cô trước kia có thân phận gì, chỉ cần nhớ hiện tại các cô chính là phạm nhân. Các cô ở trong này là để trả giá cho tội mình gây ra lúc trước. Tôi không hy vọng có chuyện đánh nhau, kết bè phái phát sinh, biết không?” “Biết,” phía dưới vang lên tiếng trả lời đồng thành. “Tốt lắm,” nữ cảnh ngục vừa lòng gật đầu, “Nhớ kỹ lời các cô nói, nếu để tôi nhìn thấy thì tôi sẽ cho các cô thấy đánh nhau trong này là việc nghiêm trọng cỡ nào.” Lí Ngôn Hi nắm chặt hai tay để trên đùi, móng tay cô toàn bộ đều là đất, cho tới bây giờ cũng chưa từng sạch sẽ. Ở chỗ này mỗi hai tuần bọn họ mới được tắm rửa. Thời gian thật sự dễ dàng thay đổi một con người, cô đã dần dần quen với nếp sinh hoạt ở đây. Nhoáng một cái nửa năm đã trôi qua. Nói thì chậm, kỳ thực cũng rất nhanh. Phía trước một cái bàn rất dài, một đám nữ tù đang yên tĩnh ăn cơm, mà cảnh ngục thì không ngừng đi qua lại trước mặt. Khi ăn cơm không được nói, không được chọn đồ ăn, không được làm rơi cơm. Ngôn Tình Nguồn 472,961 Hoàn Thành 132541 30/10/2020 Đánh giá 8/10 từ 48 lượt Anh là con của thị trưởng, là người nổi tiếng nhất trong số những người đàn ông hoàng kim độc thân trong thành phố này . Có xe, có nhà, có sự nghiệp, còn có một vị hôn thê xinh đẹp, từ khi sinh ra, cuộc đời anh liền thuận buồm xuôi gió .Mà cô, chỉ là một người lượm ve chai, lại tàn tật một chân, thuộc tầng lớp lao động thấp kém, thậm chí có đôi khi còn không đủ tiền ăn sống thoải mái, sung sướng, giàu có .Cuộc sống của cô lại khó khăn, hèn mọn, thấp thân anh và cô vốn dĩ là một khoảng cách rất xa, hoàn toàn khác là cóc, anh là thiên nga, anh là hoa tươi trong khi cô là phân trâu, hai người họ vốn là hai đường thẳng song song có lẽ chẳng bao giờ gặp sự đời không thể ngờ, anh sau một hồi nữa sống nữa chết lại trở thành một đứa bé sơ sinh được cô nhặt bất đắc dĩ, chán ghét, cực chán ghét, không lúc nào anh không nghĩ thoát khỏi cũng chính cô lại đặt hết thảy yêu thương đứa trẻ mang trong mình linh hồn một người đàn ông này. Cô không nỡ ăn, không nỡ mặc đem tất cả tiền dành dụm của mình nuôi đứa cho rằng, anh sẽ chán ghét cô cả đời nhưng sau lại phát hiện anh thế nhưng lại có một chút thích cô, thậm chí ngày càng nhiều hơn, cuối cùng là rất rất đến khi anh quyết định sẽ làm cô trở thành nàng anh trở lại là chính mình thì…… cô lại chết…..Liệu đây có phải một câu chuyện cảm động hay chỉ đơn giản là che giấu nụ cười, lấp đi nước mắt. Mời bạn đọc truyện để bước vào thế giới này và tìm ra câu trả lời. Phiên ngoại về Dương Nhạc Hóa ra là phân biệt như thế “Mẹ nuôi, con là Vũ Thành.” Đứa nhỏ trong lòng nàng ra dáng đại nhân nói xong, thậm chí còn nhăn cái mày nhỏ, không biết có phải do trưởng thành sớm quá không. “Hảo, mẹ nuôi đã biết, con là Vũ Thành, nhưng mà cũng là Tiểu thành tựu a,” Dương Nhạc không rõ, Vũ Thành và Tiểu thành tựu thì khác gì nhau, còn không phải đều là Thành hả. Đường Vũ Thành nhảy xuống đất rồi chạy đến bên người cụ. “Sao thế, tiểu bảo bối?” Bởi vì có ba cục cưng nên tóc Đường Hoặc có trắng đi một ít nhưng thân thể lại tốt lên nhiều, ngay cả bệnh tim cũng không tái phát lần nào, ông đúng như đã nói là có thể sống rất lâu. “Cụ ơi, Vũ Thành không thích bị mẹ nuôi kêu là Tiểu thành tự đâu, đó là tên của đệ đệ chứ,” Đường Vũ Thành bĩu môi, tuy rằng biểu tình đứng đắn nhưng mà khuôn mặt đáng yêu kia thật đúng là khiến người ta muốn đi qua nhéo một cái. “Vì sao?” Đường Hoặc không rõ. “Tiểu thành tựu không có cảm giác uy nghiêm, như vậy làm sao Vũ Thành có thể làm đại ca. . Quản đệ đệ.” Mà Tiểu Hâm cùng Tiểu Vũ đều chớp đôi mắt đáng yêu. Bọn họ rất ngoan nha, chỉ cần đại ca trừng mắt, bọn họ sẽ biết, đây chính là tâm linh tương thông của tam bào thai đó. “A…” Đường Hoặc bật cười, ông càng thêm khẳng định đứa nhỏ này sẽ trở thành người nối nghiệp ông. “Ba ba.” Tiểu Vũ ngoắt đôi chân béo hướng Đường Mặc Vũ vươn tay nhỏ bé, muốn được anh ôm, mà anh cũng nhanh chóng ôm lấy thân mình nho nhỏ vào lòng. “Tiểu gia hỏa, sao con biết ba ba về?” Đường Mặc Vũ nhéo nhẹ cái mũi của con, cái mũi này giống hệt mũi của anh, vừa đáng yêu, lại xinh đẹp, đương nhiên mũi hai đứa kia cũng thế. “Tiểu Vũ ngửi được mùi trên người ba ba,” Tiểu Vũ lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào trong lòng Đường Mặc Vũ, Tiểu Vũ yêu nhất mùi trên người ba ba, hì hì, hắn thích nhất đem khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào trong lòng Đường Mặc Vũ, trong nhà này hắn là được chiều nhất vì hắn nhỏ nhất mà. Kỳ thực nó cũng chỉ nhỏ hơn Đường Vũ Thành có một phút đồng hồ. “Tiểu Hâm tới đây với ông nào.” Đường Thượng Nguyên kêu lão nhị tới. Tiểu Hâm vội vàng chạy qua, được Đường Thượng Nguyên ôm ở trong lòng, “Tiểu Hâm, một lúc cùng ông đi lên cơ quan nhé.” “Hảo.” Tiểu Hâm cười đáp ứng, một đôi mắt cười như ánh trăng non, cực đáng yêu. Kể cả ở trước mặt kẻ thù cũng có thể tươi cười khéo léo, đứa nhỏ này nhất định có thể nối nghiệp ông. Dương Nhạc xem bàn tay trống trơn của mình, cô cũng muốn ôm một đứa a, nhưng đây là hiện thực ở Đường gia, mặc dù có khi mọi người còn tranh cãi nhau nhưng ngay cả như vậy cũng đều cho thấy họ rất yêu thương lũ trẻ. “Nhạc Nhạc, cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Lạc Tuyết đi ra, ôn nhu tươi cười, thân hình mảnh khảnh, còn có một đôi mắt sáng ngời, chẳng trách Đường Mặc Vũ yêu cô ấy như vậy, đúng là càng ngày càng xinh. “Mình đang nghĩ có nên tự tìm một nam nhân để gả hay không.” Dương Nhạc thành thật nói, tuy rằng một người ăn no, cả nhà không đói bụng cũng không phải không tốt nhưng cũng cô đơn, nhất là mỗi một lần đến Đường gia cô đều có cảm giác này. “Đúng vậy, mặc kệ là ai, phụ nữ cũng nên lập gia đình, cậu cũng vậy,” nhiều năm bạn tốt, Lạc Tuyết cũng hi vọng Dương Nhạc có thể sớm kết hôn, sinh con, như vậy nhân sinh của nàng liền hoàn chỉnh. Dù cô và Đường Mặc Vũ sẽ chiếu cô cô ấy nhưng vẫn không phải lựa chọn hoàn hảo nhất. Nhưng lập gia đình, Dương Nhạc vò vò đầu, tuy rằng bên người cô không thiếu đàn ông nhưng cũng không có người khiến cô động tâm. Đúng lúc này trong đầu cô xuất hiện một hình ảnh nhàn nhạt, nhưng cô lại lập tức hất nó ra, người nọ không được, tuyệt đối không được, cô thả cả đời ở một mình cũng không có khả năng có gì với hắn. “Thiệu Khải, cháu đến rồi à?” Ngoài cửa, giọng Diệp Nhàn truyền tới, hắn đến rồi, mặt Dương Nhạc đột nhiên trầm xuống, sao thiêng quá vậy, vừa nhắc thì cái tên chết tiệt kia đã đến rồi. “Nhạc Nhạc, có phải cậu rất ghét Thiệu Khải không?” Lạc Tuyết kỳ quái nhìn sắc mặt vặn vẹo của cô. “Biểu hiện của mình rõ ràng như vậy sao?” Dương Nhạc bày ra bộ dáng bất đắc dĩ. “Đúng vậy,” Lạc Tuyết gật đầu, “Bởi vì mỗi lần Thiệu Khải đến, cậu đều sẽ mất hứng, Thiệu Khải kỳ thực không có đáng ghét như vậy mà,” Lạc Tuyết thành thật nói. Cô cũng biết Thiệu Khải nhiều năm rồi, mặc dù anh ta thích nói đùa nhưng là một người tốt, hơn nữa anh ta làm bạn với Đường Mặc Vũ nhiều năm như vậy thì nhân phẩm cũng sẽ không quá kém. “Cái tên tự cao tự đại đó, lúc nào cũng gọi mình là tam bát, mình hận chết hắn, mình với hắn chính là không đội trời chung.” Dương Nhạc nắm chặt nắm tay, một bộ dạng muốn đem Thiệu Khải ăn sống nuốt tươi. Lạc Tuyết xoa mi tâm, đầu cô cũng lớn rồi, chuyện này cũng là vài năm trước rồi sao vẫn còn so đo chứ? “Mẹ.” Một thân ảnh nho nhỏ chạy tới. Lạc Tuyết còn chưa có động thì Dương Nhạc đã xoay người ôm lấy đứa nhỏ. “Tiểu Hâm, con tới gọi mẹ nuôi đi ăn cơm à, thật ngoan quá.” Dương Nhạc hôn chụt một cái lên mặt đứa nhỏ, ở trên khuôn mặt nhỏ của hắn lưu lại một chút nước miếng. Mà đứa nhỏ trong lòng cô lại chớp mắt nhìn về phía Lạc Tuyết. “Tới đây, Tiểu Vũ, để mẹ ôm nào.” Lạc Tuyết đưa tay ôm lấy đứa nhỏ trong lòng Dương Nhạc. Mà Dương Nhạc bỗng chốc sửng sốt, không thể nào, cô lại nhận sai ư? “Lạc Tuyết, cậu phân biệt được ba đứa hả?” Rõ ràng tụi nó giống nhau như vậy, đã hai năm rồi mà cô vẫn luôn gọi sai tụi nó. Lạc Tuyết cười nói “Kỳ thực không khó phân biệt tụi nó đâu. Cậu nhìn Tiểu Vũ nè,” Lạc Tuyết đem con ôm cao một ít, “Tiểu Vũ là đứa ngoan nhất trong ba đứa, nó cũng hay dụi mắt bởi vì nó thích ngủ, Vũ Thành có chút biểu cảm của tiểu đại nhân, còn Tiểu Hâm thì rất thích cười, cái này cũng là cảm giác.” Cô là mẹ bọn nhỏ nên đương nhiên nhìn một cái là nhận ra bọn họ, mà người Đường gia cũng chẳng có ai gọi nhầm tên bọn nhỏ. Dương Nhạc giờ mới hiểu gật đầu, hóa ra là như vậy, “Nhưng nếu tụi nó đều ngủ, đều cười thì làm sao bây giờ?” “Này,” Lạc Tuyết cười thần bí, kéo bàn tay nhỏ đầy thịt của Tiểu Vũ qua, ở trên cổ tay con tìm thấy một miếng kim loại nhỏ. “Trên đây có ghi ngày sinh và tên của bọn nhỏ, nếu cậu thật sự không nhận ra thì có thể nhìn ở đây.” “Nga, hiểu rồi,” Dương Nhạc vội vàng gật đầu, nói đến chuyện của ba cái tiểu bảo bối thì cô cũng quên luôn cái tên đáng ghét kia. “Mẹ. . .Tiểu Vũ đói. . .” Tiểu Vũ dẩu môi, bụng nhỏ của hắn đói lắm rồi. “Được, để mẹ bế con đi ăn cơm nhé.” Lạc Tuyết hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con rồi mới ôm cu cậy đi ra ngoài. Bên ngoài Thiệu Khải đang ôm Tiểu Hâm trong lòng, hai người đều đang chơi rất vui vẻ, mà Tiểu Vũ trong lòng Lạc Tuyết cũng được Đường Mặc Vũ ôm lấy. “Ba ba. . .” Tiểu Vũ thật nghe lời ở trong lòng Đường Mặc Vũ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn, không hổ là đứa con Đường Mặc Vũ yêu nhất, tiểu gia hỏa này thật biết làm nũng, khiến người yêu thương. “Này tam bát, cô cũng tới rồi hả?” Thiệu Khải thật không sửa được cái tật của mình, vừa thấy Dương Nhạc liền mở miệng nói một câu như vậy. Chương 12 Cố ý Số 56 nghe cô nói thế thì sửng sốt, một câu phản bác cũng không có. Nói thật, ở chỗ này không có cái gọi là mặt mũi, cũng sợ gặp phải kẻ liều mạng, mà kẻ không muốn sống nữa chính là đồ điên. Cô ta còn muốn về nhà, muốn giữ mạng gặp người thân. Mạng chỉ có một cái, ai muốn mất chứ, nhưng hai kẻ này lại là hai đứa điên, nếu bắt nạt bọn họ thì cuối cùng có khi phải trả giá đắt. “Đại tỷ.” Nữ nhân đi theo sau lưng số 56 thấy Dương Nhạc đi xa thì mới nhỏ giọng nói, “Đại tỷ, chúng ta thật sự cứ thế dễ dàng mà buông tha bọn nó sao? Vậy vết thương trên đầu chị thì phải làm sao giờ?” “Ai nói,” số 56 lung lay cái mặt đầy thịt một chút. Cô ta đương nhiên không muốn buông tha dễ thế. Cô ta sờ tay lên đầu, muốn cô ta quên đi hả, sao có khả năng. Từ trước đến nay cô ta đều là có ân thì báo, có oán phải trả. Có ai chiếm tiện nghi của cô ta một, thì cô ta phải chiếm lại mười, huống chi bọn họ còn khiến cô ta đổ máu. “Hừ,” cô ta hừng lạnh một tiếng, nhìn một cái nhà tù cách đó không xa. Hà hà, cái này không được nhưng cái khác thì có thể. Bên trong nhà tù tối tăm, việc gì cũng có thể diễn ra. Thay quần áo cũng thế, mọi người sớm đã luyện được da mặt dày, thậm chí bọn họ có thể để trần mà đi chỗ nọ chỗ kia. Dù sao đều là nữ nhân, nhìn thế nào thì cũng chỉ có thế. Ở một bên có một cái thùng, đây là để đám nữ tù giải quyết đại tiểu tiện. Bên trong này chỗ nhỏ người nhiều, không khí cũng không thoáng đãng, mà mọi người cũng quen với mùi vị trên người nhau, ai cũng không cần nói ai. Ngồi tù chính là thế, có phải làm hoàng đế đâu? Lí Ngôn Hi có chút không thoải mái mà xoay người. Cô nhẹ ho khan một tiếng rồi mới mở mắt. Lúc nhìn thấy gian phòng tù mình đã ở nửa năm, vẫn là những người đó, có đôi khi bọn họ sẽ nói một hai câu, nhưng đa phần đều làm việc của mình. Nàng cùng Dương Nhạc ngủ ở một góc, cũng không có nhiều người để ý đến hai người. Ai bảo hai người làm công việc dọn toilet chứ, trên người quanh năm đều có một loại mùi khó ngửi khiến mọi người đều tránh xa. Cô ngồi dậy, thấy hoàn cảnh quen thuộc thì nói thật cô lại có cảm giác được về nhà. Dương Nhạc vụng trộm đem một nắm giấy bao đưa cho cô, “Ăn đi, mình cố ý chừa phần cho cậu đó.” Cô cẩn thận nhìn mọi người ở bốn phía, phát hiện không ai nhìn mới nói với Lí Ngôn Hi. Lí Ngôn Hi lấy gói giấy, quay mặt vào tường, đem cơm ăn vào. Tuy cơm không, chẳng có chút đồ ăn nhưng vẫn rất ngon. Cô nhặt hết cơm rơi ăn luôn, tuyệt đối không buông tha một miếng lương thực. Các cô ở đây là không có tư cách lãng phí. Lí Ngôn Hi nuốt xuống miếng cơm cuối cùng rồi mới xoay người lại. “Ngày mai mình sẽ nhường cơm của mình cho cậu nữa, như vậy cậu mới ăn no,” cô thật có lỗi với Dương Nhạc, ăn nhiều cơm của cô ấy như vậy. “A, không cần, mình ăn của cậu nhiều như thế, ăn nửa năm nay,” Dương Nhạc càng cười càng xấu hổ, ăn một nửa mới biết được một nửa đó ít thế nào. Trước kia cơ hồ cô ngày nào cũng ăn no là bởi vì có Ngôn Hi chia cơm cho. Nhưng về sau cô lại không bao giờ ăn cơm của cô ấy nữa, Lí Ngôn Hi đã gầy lắm rồi. “Ngủ đi, ngày mai chúng ta sẽ tốt hơn,” Dương Nhạc sửa lại tóc đã có chút bết của Lí Ngôn Hi, “Ngôn Hi, trước kia cậu nhất định là người sạch sẽ, nhưng hiện tại đã rất lâu không được tắm rửa rồi đúng không?” “Ân,” Lí Ngôn Hi gật đầu, nơi này không có nước để tắm rửa, mọi người đều thế. Mà cô cũng đã sớm quen với bộ dạng bẩn thỉu của bản thân. “A.” Dương Nhạc nở nụ cười, cười ngây ngốc ngơ ngác. Trong phòng mọi người đều nhìn cô giống con ngốc, cũng không biết cô đang cười cái gì. Dương Nhạc không coi ai ra gì mà cười, lại tiếp tục sửa sang tóc tai cho Lí Ngôn Hi, “Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại phải làm việc rồi.” “Ân,” Lí Ngôn Hi gật đầu, nằm xuống, đắp chăn lên. Kỳ thực cô mới tỉnh, nhưng nghỉ ngơi nhiều chút cũng tốt. Cô đặt tay lên bụng thỏa mãn cười, sau đó nhắm mắt ngủ. Ăn no thật tốt. Cô nhắm mắt lại, trong không khí ở đây có đủ loại hương vị, thật sự không dễ ngửi nhưng đối với cô mà nói thì những thứ này không quan trọng, bởi vì ít nhất cô vẫn có thể hô hấp. Sắc trời hơi hơi sáng, cô mở mắt, xoa xoa mắt mình, xương quai xanh càng lộ rõ hơn, thậm chí nhìn qua cũng thấy cô gầy chỉ còn xương cốt. “Nhạc Nhạc, tỉnh tỉnh, cậu xem trời sáng rồi,” cô ngồi dậy, đẩy đẩy Dương Nhạc còn đang ngủ. “Ân, chưua tới giờ phải dậy mà,” Dương Nhạc mở mắt nhìn thoáng qua, sau đó lại quay người ngủ mất. Chưa có chuông là chưa cần dậy, cho nên có thể ngủ tiếp. Thực ra mọi người trong phòng vẫn còn đang ngủ, chỉ có mình Lí Ngôn Hi là ngơ ngác nhìn bên ngoài, trên mặt có một nụ cười thỏa mãn. Mở to mắt là trời sáng, không giống mấy ngày trước, mặc kệ cô mở to mắt thế nào, hay nhắm lại thì vẫn chỉ có một mảnh tối tăm. Điểm tâm sáng vẫn vô cùng đơn giản, mỗi người một chén không có bao nhiêu cơm, một đĩa cải củ, ăn xong liền phải làm việc. Hôm nay lại là vị giám ngục kia giám sát. Lí Ngôn Hi đem cơm trong chén mình chia cho Dương Nhạc, nhưng cô ấy lại đổ trở về, “Cậu ăn cho no đi, mình đủ rồi.” Dương Nhạc vội vàng ăn hết cơm của mình, kỳ thực cô vẫn chưa no nhưng về sau cô sẽ không ăn đồ của Ngôn Hi nữa. Bây giờ cô mới biết, kỳ thực Lí Ngôn Hi là một kẻ lừa đảo, luôn nói mình không đói bụng. Nếu không phải mấy ngày nay cô để dành nửa cơm cho cô ấy thì vĩnh viễn cũng không biết hóa ra cô ấy luôn chịu đói để chia cơm cho mình. Lí Ngôn Hi bưng bát của mình, kỳ quái nhìn thoáng qua Dương Nhạc, sau đó mới dùng miệng nhỏ ăn. Haizzzz, có thể ăn cơm thật là tốt, bụng thật thoải mái. Cô hạnh phúc đến nở nụ cười. Hóa ra có đôi khi hạnh phúc chỉ là đói bụng có đồ ăn, buổi tối có thể ngủ, tỉnh lại là thấy hừng đông, một ngày trôi qua bình yên như thế. Cô ngước mắt là thấy bầu trời xanh bên ngoài, chỉ còn một năm rưỡi nữa là cô được tự do. Trong phòng học lớn, nhóm nữ tù đều ngồi yên tĩnh trên ghế nhỏ, nghe giám ngục giảng bài, đại đa số đều là về kiến thức pháp luật. Mỗi lần bà ta ngừng sẽ là một đợt vỗ tay. Mặc kệ bọn họ có nghe hiểu hay không thì cũng đều vỗ tay. Số 56 lúc này híp mắt đảo quanh, nhìn Dương Nhạc đang ngồi không xa, lại quay sang người bên cạnh mà ra hiệu. Người nọ hiểu ý liền lấy từ trong túi của mình ra một hòn đá nhỏ, ném về phía Dương Nhạc. Phịch một tiếng thật nhỏ, Dương Nhạc đặt tay sau đầu, nhìn về phía sau. Số 56 hướng nàng giơ ngón cái sau đó chúc ngón cái xuống.

vợ cóc của hoàng tử ếch